Tôi quen biết Thầy qua việc vận chuyển bức tượng Bồ-tát Quán Thế Âm từ Vũng Tàu sang, an vị tại Chùa Tam Bảo, thành phố Tulsa, Oklahoma vào tháng 6 năm 2010. Kể từ khi tượng được dựng lên, Thầy luôn mời tôi qua thăm Chùa Tam Bảo một chuyến. Chưa đủ nhân duyên, tôi khất mãi cho đến ngày… nghe tin Thầy viên tịch.
Thật là quá ngỡ ngàng, không tin nổi. Đến nỗi, khi đọc tin nhắn của Ni sư Diệu Tánh nơi cellphone là “Thầy Đức Trí ở Okla-homa đã viên tịch,” tôi đã vội nhắn tin thẳng đến Thầy qua Viber để kiểm chứng: “Mới sáng hôm qua Thầy gửi cho bài Lá Thư Đầu Xuân mà, sao hôm nay lại nghe tin Thầy viên tịch! Gọi phone Thầy không bắt. Có gì Thầy nhắn lại ở đây nhé!” Tin nhắn của tôi gửi đi cũng không thấy trả lời. Tôi liền mở máy, check email thì quả nhiên, đã có thông báo của Thầy Nguyên Đạt về tin viên tịch của Thầy Đức Trí.
Tôi thật bàng hoàng, xúc động. Ôi, lại thêm một “người thân” trong chốn thiền ra đi. Giữa tôi và Thầy vẫn còn nhiều điều chưa có cơ hội nói ra hết, nhiều việc cần làm chưa lập thành dự án để thực hiện; nhưng tôi biết Thầy là một trong những vị Tăng trưởng thành sau năm 1975 có nhiều ưu tư, thao thức về tiền đồ của Phật Giáo Việt Nam, nhất là từ khi bắt đầu sự nghiệp hoằng pháp tại hải ngoại.
Ngày 12.12.2016, Thầy gọi điện thoại nói chuyện với tôi, kể về sinh hoạt Chùa Tam Bảo với nhiều khởi sắc. Tôi nhắc Thầy viết bài cho báo Xuân Chánh Pháp, Thầy hơi ngập ngừng rồi nói, “dạo nầy cũng khá bận nên chẳng viết gì, để cố gắng thử.”
Không hứa chắc nhưng rồi qua ngày hôm sau đã thấy email và bài mới nhất của Thầy: “Phật Giáo Việt Nam Trước Nỗi Đau của Dân Tộc” (bài có đăng nơi số 62, Giai phẩm Xuân Đinh Dậu, tháng 01.2017). Tôi nói lời cảm ơn và cho Thầy biết là bài vừa kịp đăng báo Xuân trước khi lên khuôn. Một tuần sau đó, vào 9:43 phút sáng 21.12.2016, Thầy gửi tiếp một email, đính kèm bài nữa như lời hứa ở email tuần trước.
Bài nầy không kịp đăng báo Xuân, dù viết với chủ đề Xuân. Đây là bài cuối cùng của Thầy xuất hiện trên các websites Phật Giáo, và trên nguyệt san Chánh Pháp số nầy. Bài viết như lời trăn trở của một Tăng sĩ ly hương, luôn nhớ về quê nhà, đau lòng trước hiện trạng của đạo pháp và dân tộc. Tôi trân trọng từng lời từng chữ của Thầy, và xin gửi nơi đây cả 2 email cuối cùng Thầy đã viết cho tôi như một lời từ mà không biệt, lời của một người chuẩn bị đi xa nhưng biết là sẽ quay về. (Vĩnh Hảo)
Khi đông vừa tàn là xuân đến. Vẻ đẹp cao quý trong ngày xuân là mọi người có dịp làm mới lại những truyền thống văn hóa, đạo đức và di huấn của tổ tiên chúng ta để lại. Những người con Việt dù ở đâu cũng không quên văn hóa mừng xuân, gửi cho nhau câu chuyện tâm tình về quê hương xứ sở. Xuân về là dịp mọi người thể hiện sâu sắc đạo lý tri ân và báo ân cha mẹ, tổ tiên, bạn bè, người thân và xã hội. Đó là nét đẹp muôn thuở của ngày xuân trong tâm hồn người dân Việt Nam.
Tinh thần báo ân với người thân trong gia tộc và mọi người vào dịp tết đó là nếp sống lành mạnh, nhân bản, mang đậm tình người. Trước lễ đón giao thừa đầu năm là lễ cúng tất niên. Lễ tất niên có mâm cơm ngon, hương hoa và mâm ngũ quả cúng tổ tiên, mời các ngài về ăn tết cùng con cháu. Đó cũng là bữa cơm đoàn tụ gia đình trong ngày cuối năm.
Đêm đón giao thừa, nhiều nhà còn sắm sửa lễ vật thanh khiết để cúng Phật, cúng trời và các đấng thánh thần để cầu nguyện cho quốc thái dân an. Có nhiều nơi còn đốt pháo trong lễ cúng giao thừa. Mọi người thường mang áo quần mới, y phục thường trang trọng khác thường để vui xuân.
Hạnh phúc nhất sau lễ đón giao thừa, bắt đầu năm mới, con cháu đi chúc tết mừng tuổi ông bà cha mẹ. Người lớn cũng gửi những lời cầu chúc cho con cháu lớn khôn, thành đạt. Suốt mấy ngày tết, mọi người còn có dịp xuất hành và thăm viếng bà con họ hàng, chia sẻ ước nguyện đầu năm.
Phong tục tu phước đầu năm còn lưu dấu trong văn hóa lì xì tiền tài đầu năm cho người khác. Người Việt Nam bản tính rất nhân hậu và giàu lòng vị tha, thấm nhuần đạo đức nhân sinh. Tổ tiên chúng ta rất tôn trọng đạo lý nhân quả trong đời sống, luôn khuyên dạy con cháu ăn ở hiền lành, kính trên nhường dưới, thương người nghèo khó.
Triết lý sống đơn giản nhưng ấn tượng sâu sắc trong trái tim người dân Việt: “Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu,” “Ở hiền thì gặp lành,” “Thương người như thể thương thân,” “Lá lành đùm lá rách.” Ca dao cũng có câu: “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”…
Tình thương đó không hạn chế trong gia đình người thân mà phổ cập đến dân tộc và đồng loại. Tin sâu đạo lý nhân quả làm chủ đạo mọi giá trị đạo đức xã hội. Đầu năm tu phước, làm lành là mong cả năm đều làm được nhiều điều tốt đẹp. Sống yêu thương, tương trợ lẫn nhau lúc khó khăn hoạn nạn là nuôi lớn tình thương cá nhân và đồng loại. Đó là sức mạnh tổng hợp giúp dân tộc chúng ta dìu dắt nhau vượt mọi biến cố lâm nguy trong mọi hoàn cảnh.
Xã hội ngày nay, mức độ chênh lệch giữa đời sống người giàu và người nghèo với khoảng cách quá lớn! Có người có quyền chức, địa vị xã hội thì sống xa hoa, người dân lao động thì cùng khổ bế tắc. Đó là cảnh: “Người ăn không hết, kẻ làm không ra.” Biết bao nhiêu người dân lao động chịu cảnh đói nghèo suốt năm tháng. Xuân về, nhà ai giàu sang, lầu cao cửa rộng, hoa pháo rầm rang, quan qua, đại gia lại, tiệc tùng say sưa.
Xuân về, có nhiều người dân đang trong cảnh: “tai trời, ách nước, họa người.” Xuân về, bao trẻ nhỏ thiếu ăn, thiếu mặc, chịu thiệt thòi vì gia đình lâm cảnh cùng cực, cha mẹ nhìn con với giọt nước mắt nghẹn ngào và đau xót. Xuân về, bao cụ già ôm chiếu rách nằm ôm phận đời bất hạnh.
Việt nam chúng ta, một hơn ngàn năm bị giặc Tàu đô hộ, trăm năm bị giặc tây xâm chiếm, đất nước chiến tranh, Nam Bắc Trung như con một nhà đã từng trong cảnh nồi da xáo thịt, dừng chiến tranh thì sa vào nạn chủ nghĩa độc quyền. Tất cả toàn dân Việt là nạn nhân của lịch sử, nạn nhân của chiến tranh và sự chia rẽ, hãy nhận thức để xóa bỏ hận thù, cùng hướng về một tương lai tươi sáng cho dân tộc. Đất nước Việt Nam trên bốn ngàn năm văn hiến, bao cảnh đau thương mất mát đổ dồn trên đôi vai dân tộc.
Chính những người dân cùng khổ hôm nay, tổ tiên họ đã bao đời hy sinh máu thịt, gìn giữ đất nước, gìn giữ lãnh thổ, gìn giữ bản sắc văn hóa đạo đức của dân tộc Việt Nam. Cho nên, đất nước này là đất nước của dân, người dân phải có nhân quyền, cần có một chế độ với pháp luật nhân bản. Chúng ta cần có trách nhiệm chung của người dân việt đang khổ đau.
Đón mùa xuân mới, chúng ta có cơ hội ngồi lại bên nhau, hâm nóng lại tình thương đồng bào, thể hiện lòng tri ân tổ tiên. Hãy bỏ đi mọi thành kiến và mọi ý thức hệ vay mượn không phù hợp với xu thế tự do, hạnh phúc dân tộc. Xuân về, mọi người hãy sống bên nhau trong tình ruột thịt, suy tư nỗi đau của dân của nước.
Chúng ta còn có cơ hội lựa chọn sáng suốt, đừng để dân tộc chúng ta tiếp tục lê thê trong kiếp sống lầm than. Những người dân Việt thân thương đang có trách nhiệm với dân tộc hôm nay, hãy trả về cho dân Việt những gì người dân đã mất, hãy chung vai sát cánh với dân để thiết lập một xã hội tốt đẹp, để cùng dân đủ sức gìn giữ non sông Việt Nam tươi đẹp muôn đời.
Xem thêm:
Home / phat-phap-ung-dung / Lá thư đầu xuân